
Xưa ở nước Xá Vệ, có
một huyện nhân dân đều quy Tam bảo, phụng trì năm giới và thực hành mười thiện
nghiệp của Phật dạy. Khắp huyện không bao giờ sát sanh, người uống rượu nấu rượu
cũng không có.
Trong huyện, có một người con dòng dõi, sắp đi
buôn tha phương. Trước khi đi, cha mẹ cặn kẽ dặn rằng: “Con nên cố gắng siêng
năng, giữ gìn 5 giới cấm, thực hành mười điều thiện và cẩn thận chớ uống rượu,
phạm đến trọng giới của Phật”.
Người con vui vẻ ra đi, khi qua tới xứ khác vừa
gặp người bạn đồng học cùng nhau chuyện trò tương đắc vui vẻ lắm. Bạn mời về
nhà, đem rượu Bồ đào ra đãi. Người ấy tự cười nói rằng: “Nước tôi toàn giữ năm
giới cấm của Phật, không một ai dám uống rượu; vì nếu uống rượu thì đời sau phải
ngu si đần độn không thấy được Phật. Vả lại khi ra đi, cha mẹ tôi khuyên không
nên uống rượu. Bây giờ tôi phạm giới cấm, thời trái mệnh lệnh của cha mẹ, tội ấy
chẳng gì lớn bằng. Chúng ta là bạn thâm giao lâu ngày, được gặp nhau không gì mừng
rỡ hơn nữa. Nhưng bạn chớ làm tôi phạm giới cấm của Phật và trái lời dạy của
song thân tôi”.
Người bạn tiếp lời: “Chúng ta là bạn đồng học
một thầy, coi như anh em ruột; cha mẹ tôi cũng như cha mẹ anh, với cha mẹ,
chúng ta có bổn phận kính thờ, không được trái mạng. Tôi nếu ở bên nhà anh là
phải tuân theo ý muốn của cha mẹ anh, nhưng nay anh ở nhà tôi anh nên tùy thuận
ý của cha mẹ tôi mới phải”.
Trước sự khẩn khoản của lòng bạn, anh ta phải
uống rượu, uống xong anh ta say luôn trong ba ngày, không biết gì, khi tỉnh anh
ta ăn năn lo sợ vô cùng.
Công việc xong, người ấy trở về nhà trình lỗi
của mình cho cha mẹ rõ; cha mẹ tức giận mắng rằng: “Ngươi trái lời ta, phạm giới
cấm thật là loạn pháp, không phải đứa con thảo”. Tự nghĩ làm gương trước cho mọi
người trong xứ, cha mẹ bèn thâu hết đồ đạc của đứa con, rồi đuổi ra khỏi nhà.
Người con bị đuổi bèn đi qua nước khác, xin ở đậu trong một cái nhà. Chủ nhà ấy
là người thờ phụng quỷ thần, thứ quỉ thần rất khôn ngoan, hay hiện ra thân người,
ăn uống nói chuyện, chủ nhà ấy hết lòng tin tưởng với quỷ thần. Vì phải thờ phụng
lâu năm mệt nhọc, của tiền hết sạch, trong nhà người đau chết xảy ra luôn, quỷ
thần không cứu gì cả. Quỷ thần hiểu ý chủ nhà, liền bảo với nhau: “Nhà này của
tiền hết sạch cũng chính vì ta. Ðã lâu ta chưa làm gì được lợi ích cho chủ, nên
chủ chán nản là phải lắm. Bây giờ chúng ta phải kiếm đồ trân bảo đem về biếu chủ,
để chủ vui lòng”. Nói rồi, cùng nhau đi lấy trộm vàng bạc trong kho nhà vua của
nước khác, đem về giấu ở sau vườn rồi bảo chủ rằng: “Ngươi có công nhọc, nay ta
muốn ban phước cho ngươi được giàu có. Sau vườn nhà ngươi có một tráp vàng bạc,
ta cho ngươi đó”. Chủ nhà ra vườn tìm thấy tráp vàng, sung sướng lắm, sáng sớm
thiết tiệc rất long trọng mời thần tạ ân.
Thần vừa đến cửa, thấy trong nhà có bóng người
ở nước Xá Vệ, liền tránh không đi vào. Chủ nhà chạy theo cố mời trở lại. Thần
trả lời: “Trong nhà ngươi có vị Tôn khách ta đâu dám vào”. Nói xong rồi tỏ vẻ sợ
hãi rồi bỏ chạy. Chủ nhà nghĩ trong nhà chỉ có một mình người khách này thôi,
liền kính cẩn đến thưa rằng: “Xin mời ngài đến dự tiệc với chúng tôi cho vui”.
Ăn uống xong chủ nhà hỏi vị Tôn khách rằng: “Ngài có công đức gì mà vị thần của
tôi thờ phụng sợ hãi ngài mà phải tránh đi?”.
Vị Tôn khách trả lời: “Tôi chỉ có công đức thọ
trì 5 giới và mười điều thiện của Ðức Phật. Tôi vi phạm một giới uống rượu, bị
cha mẹ đuổi, qua trọ tại đây. Nhưng còn giữ được bốn giới nên thiên thần ủng hộ,
còn thần của ngươi thờ phụng là thứ tà thần ác quỷ làm sao sánh kịp”.
Chủ nhà thưa rằng: “Tôi thờ các vị thần đã lâu
rồi, không có lợi ích gì nên tôi chán quá, mong ngài hoan hỷ dạy cho”. Nói rồi
bèn theo vị Tôn khách thọ trì Tam quy Ngũ giới và pháp thập thiện. Thọ xong một
lòng tinh tấn siêng năng phụng trì không hề hủy phạm. Một hôm hỏi vị Tôn khách
rằng: “Ðức Phật hiện nay ở đâu? Có thể đến yết kiến Ngài được không?” Tôn khách
trả lời: “Ðức Phật hiện nay ở nước Xá Vệ trong vườn Cấp Cô Ðộc, qua đó sẽ được
yết kiến Ngài”.
Nghe vậy, người chủ nhà rất sung sướng, quyết
qua Xá Vệ để yết kiến Phật. Giữa đường trời tối ghé lại xin trọ một nhà thiếu nữ
xinh đẹp. Thiếu nữ ấy chính là vợ của một con quỷ ăn thịt người. Thiếu nữ liền
can rằng: “Ông chớ lại đây nên đi gấp tốt hơn”. Người ấy hỏi có gì nguy hiểm
chăng? Thiếu nữ tỏ ý không bằng lòng nói rằng: “Tôi đã nói với ông như vậy, ông
còn hỏi làm gì nữa”. Người kia tự nghĩ: “Người ở nước Xá Vệ chỉ giữ 4 giới của
Phật còn khiến cho quỹ thần sợ hãi thay, huống chi ta đã thọ trì chắc chắn pháp
Tam quy Ngũ giới và Thập thiện của Phật”. Nghĩ vậy, nhất định ở lại không chịu
đi. Ðêm ấy con quỷ ăn thịt người về nhà thấy có khách oai thần và công đức trì
giới nên phải lẩn quẫn ngoài hè, rồi đi trọ một đêm nơi nhà hàng xóm cách xa tới
bốn mươi dặm. Sớm mai người ấy lên đường để qua Xá Vệ. Ra khỏi cửa ngỏ, thấy
thây chết xương máu đầy đường, do quỷ ăn thịt người đã ăn xả.
Cảnh tượng ấy khiến người kia quá sợ hãi và hối
hận rằng: “Nước ta sẵn đủ áo mặc, cơm ăn, nhà ở, không thiếu món chi ở trong
nhà chẳng sướng hơn sao? Ta tưởng đến được yết kiến Phật và coi sự kỳ diệu của
Ngài, ngờ đâu lại gặp hài cốt rùng rợn như vậy”. Nghĩ xong chàng sanh ác ý, trở
về khuyên người thiếu nữ kia theo mình trở về nước, cùng nhau chung sống trăm
năm. Khi về ngay nhà thiếu nữ xin ở lại. Thiếu phụ hỏi: “Sao ông phải trở lui vậy?”.
Người kia đáp: “Hành kế không thành nên tôi phải trở lui, mong thiếu nữ cho tôi
ở tạm một đêm”. Thiếu nữ nói: “Ông ở đây chắc chắn phải chết vì chồng tôi. Chồng
tôi là quỷ ăn thịt người và sắp về đến. Ông nên đi gấp tốt hơn”. Người ấy không
tin, năn nỉ xin ở lại cho được và trước sắp đẹp của thiếu nữ, người ấy khởi nhiều
ý niệm không tốt đẹp, không còn tin pháp Tam quy Ngũ giới và thập thiện của Phật.
Vị thiện thần hộ giới liền bỏ đi không ủng hộ cho người ấy nữa.
Quỷ ăn thịt người được dịp thuận tiện trở về.
Thiếu phụ sợ chồng ăn thịt người kia tội nghiệp nên đem lòng thương hại, giấu
người kia trong một cái lu. Quỉ bắt hơi người bảo vợ: “Mình có kiếm được thịt
người phải không? Bây giờ ta thèm lắm”. Vợ trả lời: “Tôi không đi đâu cả làm
chi có thịt, sao hôm qua không thấy anh về?”. Con quỷ nói: “Hôm qua trong nhà
có vị Tôn khách nên ta phải đi tránh”. Người ở trong lu nghe vậy càng thêm sợ
hãi, đến nỗi không nhớ gì đến pháp Tam qui Ngũ giới của mình thọ. Người vợ hỏi
tiếp: “Vì lẽ gì anh không kiếm được thịt?”. Quỷ trả lời: “Vì trong nhà có đệ tử
của Phật ở lại, nên thiên thần đuổi ta đi xa ngoài bốn mươi dặm, phải ngủ trống
giữa trời một đêm rất là sợ hãi, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn, cho nên không
kiếm thịt được”. Người vợ nghe vậy rất mừng thầm, mới hỏi chồng làm thế nào được
nghe và phụng trì giới cấm của Phật?”. Quỷ trả lời: “Bây giờ ta đói lắm, lấy thịt
cho ta ăn đã, không nên hỏi việc ấy vội. Giới là pháp vô thượng chân chánh của
Ðức Như Lai, ta đâu dám nói đến”. Người vợ cố năn nỉ: “Anh hãy vì tôi nói đi,
tôi sẽ lấy thịt anh ăn”. Giống quỷ tham ăn đã sẵn, thèm ăn lắm, lại thêm vợ cố
hỏi, buộc phải nói Tam quy Ngũ giới cho vợ nghe.
Pháp Tam quy là:
1/ Quy y Phật
2/ Quy y Pháp
3/ Quy y Tăng
Ngũ giới là:
1/ Không sát sinh
2/ Không trộm cắp
3/ Không tà dâm
4/ Không nói dối
5/ Không uống rượu.
Khi quỷ vừa nói giới đầu, người vợ nghe liền định
tâm lĩnh thọ, lần lượt nói hết 5 giới, thì vợ quỷ rất sung sướng nhất tâm chấp
trì, và miệng đọc tụng không nghỉ. Người dấu ở trong lu nghe lại được pháp Tam
quy Ngũ giới rất lấy làm hổ thẹn và vui mừng, tự tâm lãnh thọ trở lại.
Thiên Ðế Thích biết hai người này đã phát tâm
quy y Phật, thọ trì 5 giới, bèn lựa 50 vị thiên thần đến ủng hộ hai người ấy.
Quỷ ăn thịt người sợ hãi phải trốn đi nơi khác.
Ðến sáng, vợ quỷ hỏi người dấu ở trong lu: “Những
chuyện vừa qua ông có sợ không?”. Người kia trả lời: “Sợ lắm, nhưng được cái
may là nhờ ơn ân giả, mà tôi ngày nay được hiểu biết oai thần và công đức giới
pháp của Phật!”.
Vợ hỏi quỷ tiếp: “Hôm qua ông trở lui làm gì vậy?”.
- Vì tôi thấy hài cốt đầy đường nên quá sợ hãi
phải trở lui.
Vợ quỷ mới nói rằng: “Hài cốt đó chính tôi bỏ
đấy”. Tôi đây vốn con nhà lương thiện, không may bị quỷ bắt đem về làm vợ, tôi
buồn khổ vô cùng, nhưng chẳng biết tỏ cùng ai. Nhờ ơn nhân giả tôi được thọ năm
giới cấm của Phật và được xa lánh con quỷ ác độc này thật là hạnh phúc cho tôi.
Bây giờ nhân giả còn đi đâu nữa?
Tôi cần qua nước Xá Vệ đế yết
kiến Phật. Thiếu nữ nghe lấy rất làm sung sướng khen rằng: “Hay lắm thay! Tôi sẽ
về nhà đem cha mẹ tôi theo nhân giả đi yết kiến Phật”. Nói xong, cùng nhau lên
đường. Ði được nữa đường thì gặp một đoàn 498 người ở bên nước Xá Vệ đi về. Người
kia và thiếu nữ mới hỏi: “Các hiền giả đi đâu đông thế?”.
Chúng tôi đi yết kiến Phật
về đây.
Chúng tôi sắp qua nước Xá Vệ,
chúng tôi nhờ thọ trì Tam quy Ngũ giới và mười điều thiện của Phật nên mới
thoát khỏi nạn quỷ ăn thịt. Nay chúng tôi muốn qua yết kiến để tạ ơn và nghe
thuyết pháp. Các hiền giả được thấy Phật rồi còn đi đâu làm gì nữa?
“Phật thuyết pháp suốt
ngày, nhưng chúng tôi ngu độn chưa hiểu được rõ. Nay trở về nước được gặp hai
hiền giả và được nghe hai hiền giả cho biết công đức của người trì giới pháp của
Phật. Chúng tôi xin theo hai hiền giả trở lui một lần nữa để yết kiến Phật”.
Phật ở xa trông thấy đoàn người kéo đến liền mĩm
cười chói tỏa hào quang năm sắc, tôn giả A Nan liền bước ra quì sát đất, trong
tâm nghĩ ngợi, chắc Phật sắp dạy điều gì đây.
Phật bảo A Nan: “Ngươi có hiểu không, ngươi có
thấy 498 người khi nãy trở về đây không?”.
A Nan thưa: “Bạch Ðức Thế Tôn, con có thấy”.
Ðức Phật thuật lại tất cả việc xảy ra và bảo:
“498 người đó ngày nay đã gặp được thầy và đã được thấy Phật, rồi đây họ sẽ đắc
đạo không lâu”.
Cả 500 người đến trước Phật đảnh lễ một cách rất
thành kính và nhất tâm thính Pháp, mọi người đều được tâm ý thông suốt thành
các bậc Sa môn và chứng được đạo quả A La Hán.
Phật dạy A Nan và chúng hội rằng: “Các người
nên biết người phạm giới kia với thiếu nữ vợ con quỷ ăn thịt người là anh em
trong nhiều đời vậy. Hai người này đời trước chính là thầy của 498 người kia
đó, chớ không phải ai xa lạ”.
Người đời phát tâm tu hành cầu đạo, thọ trì giới
pháp, cần gặp được thầy hiền bạn tốt sự tu hành mới mong kết quả.
Phật dạy đến đây, các vị Tỳ kheo, 500 người ấy;
và tất cả chúng hội đều sung sướng vui mừng, đảnh lễ Phật, và nguyện nhất tâm
giữ gìn tịnh giới.